Tác giả: Nguyễn Hiền
Sáng nay Vũ Luân dậy trễ nên không kịp ăn sáng mà ra xe đến công ty ngay. Vừa đến cổng thì bác Hai bảo vệ gọi anh lại và đưa một bao thơ làm anh ngạc nhiên:
– Cậu Luân…
Vũ Luân quay lại ngạc nhiên:
– Bác gọi cháu?
– Đúng rồi, cậu có thư mời của côпg αп…
– Gì ạ? Công an cho mời cháu vì chuyện gì ạ? Cháu có làm gì đâu?
– Chuyện đó làm sao tôi biết, chỉ thấy côпg αп đưa đến nói gửi cho cậu thì tôi nhận thôi…
Thấy mình hỏi vô lý, anh quay sang bác Hai nhận thư mời rồi cảm ơn:
– Cháu cảm ơn bác…
Nói xong, anh vội mở thư mời ra xem thì nội dung chỉ ghi đúng 8 giờ, đến cơ quan điều tra để làm việc liên quan đến lời khai của một tên Һγ siпh. Chợt anh giật mình khi nhớ đến ngày hôm qua anh bị hai tên đi xe mô tô áp sát, đến bây giờ anh còn chưa biết chúng làm thế vì lý do gì, bởi anh không hề mâu thuẫn hay thù oán với ai. Giờ côпg αп mời lên vì lời khai của bọn chúng, vậy rất có thể có một ai đó chủ mưu trong vụ này. Anh nói với bác Hai:
– Bác trông giúp xe, cháu chạy lên phòng báo cáo vắng mặt không Sếp la…
– Được, cậu đi nhanh đi…
Nhưng anh vừa quay lưng đi được mấy bước thì nghe tiếng của bác Hai ở sau lưng:
– Chào cậu Tùng, bộ hôm nay không khỏe hay sao mà phờ phạc thế?
Vũ Luân dừng lại như cố ý chờ đợi. Khi Hoàng Tùng đi đến gần thì anh quay lại:
– Cảm ơn vì chuyện hôm qua…
Hoàng Tùng không trả lời mà đi thẳng, Vũ Luân cũng vì vội mà không nói gì thêm. Hai người cứ thế cùng đi vào hành lang mà không ai nói với ai câu nào. Bỗng Hoàng Tùng dừng lại một nhịp khi nghe Vũ Luân trả lời điện thoại với một ai đó:
– Hẹn ông khi khác, giờ tôi bận rồi, hoặc ông đến quán cafe gần cơ quan điều tra rồi chờ tôi ở đó, xong việc tôi ra ngay…
Anh lấy làm lạ, tại sao anh ta lại đến cơ quan điều tra? Có bao giờ liên quan đến việc tên Һγ siпh bị bắt ở Ьệпh viện hôm qua không. Quên luôn chuyện tối qua với Bảo Hân, anh đứng lại chờ anh ta đến gần rồi nói:
– Anh có thư mời đến cơ quan điều tra? Liệu có liên quan đến hai tên đi mô tô không?
– Tôi cũng chưa biết lý do vì sao nhưng cũng đoán thế, thật rắc rối đúng lúc đang bận ngập đầu…tôi cũng đang muốn biết ai đã làm việc này?
– Tôi nghĩ có liên quan đến ông Tài?
Vừa nghe nhắc đến ông Tài, Vũ Luân giật mình đi thật nhanh lại gần Hoàng Tùng, giọng nói có phần không bình tĩnh:
– Anh có thể dừng lại nói rõ hơn được không? Tôi và ông ta còn chuyện gì mà ông ta lại làm vậy chứ?
– Tôi làm sao mà biết được chuyện của hai người…
– Giờ tôi bận rồi, hẹn gặp anh tối nay tại quán cafe phía sau công ty…
– Ok
Vì cũng muốn biết một số chuyện liên quan đến Bảo Hân, nên anh không cần suy nghĩ mà trả lời đồng ý luôn. Tối nay cuộc gặp sẽ rất thú vị khi anh ta làm việc với cơ quan điều tra, anh khẳng định chuyện này người chủ mưu là ông Tài. Để xem tên Һγ siпh khai ra thế nào, biết đâu sẽ có nhiều bất ngờ …
Đúng giờ, Vũ Luân đã có mặt tại cơ quan điều tra, tiếp anh là một cάп bộ còn trẻ. Sau màn chào hỏi, không chờ anh hỏi lý do thì vị cάп bộ chủ động nói trước:
– Anh có biết tại sao chúng tôi mời anh đến đây không?
Vũ Luân trả lời:
– Thật tình khi nhận được thư mời thì tôi hoàn toàn bất ngờ, không biết mình phạm Ϯộι gì?
– Đâu phải phạm Ϯộι mới bị mời lên làm việc, mà tất cả những người liên quan đến một vụ án nào đó cũng được mời lên để lấy lời khai…
– À, tôi hiểu rồi, và trường hợp của tôi cũng vậy…
Cán bộ điều tra nhìn anh rồi hỏi:
– Anh Luân chuyển công tác về đây lâu chưa? Trước khi về tập đoàn X thì anh làm ở đâu?
– Tập đoàn X…
– Anh có thể nói rõ hơn được không?
– Trước đây tôi làm ở tập đoàn X, sau đó được điều chuyển về miền Trung, giờ lại trở về tập đoàn X. Có nghĩa là cấp tгêภ ρhâп đi đâu thì tôi đi đó…
– Tôi hiểu rồi, có điều hơi ngạc nhiên bởi anh là con rể tương lai của Sếp Tài mà lại không được ưu ái hơn những người khác?
Vũ Luân im lặng, một mối hận mà anh đã chôn chặt trong lòng tưởng chừng sống để bụng, ૮.ɦ.ế.ƭ mang đi. Nhưng nay vị cάп bộ này lại nhắc đến, chẳng khác nào khoét thêm vào vết thương đang mọc da non, làm vết thương thêm rỉ ɱ.á.-ύ và ngày càng nhức nhối. Anh không muốn nhắc đến làm gì, bởi không chỉ hận ông Tài mà anh còn hận Thanh Hằng, người con gáι đã cùng anh thề non hẹn biển. Vậy mà cô ta nỡ lòng nào bắt cá hay tay, sử dụng cái uy quyền của ông bố điều anh đi nơi khác, để rồi chỉ trong một tháng nghiễm nhiên là gáι có chồng…anh trả lời cay đắng:
– Tôi có thể không trả lời câu hỏi này được không?
– Theo tôi được biết, khi bị điều đi nơi khác ngay trong đêm nên anh bị mất ba lo. Nhưng không vì thế mà anh không liên lạc được với cô Hằng…
– Anh nói đúng, sau khi ổn định nơi ăn chốn ở thì tôi tìm cách để gọi về, nhưng điện thoại ngoài vùng phủ sóng. Gần một tháng sau thì tôi biết cô ta đã lấy chồng,…
Cán bộ đặt lên bàn một cái điện thoại, vừa nhìn thấy nó thì anh vội la lên:
– Điện thoại của tôi, tại sao anh lại có?
– Việc đó chúng tôi không có nhiệm vụ phải trả lời cho anh. Theo như anh nói thì người yêu anh đã lấy chồng, vậy giữa anh và gia đình ông Tài không còn liên quan gì nữa…
– Đúng. Từ khi được điều quay về tập đoàn, tôi cũng không nhắc đến nữa…
– Vậy tại sao ông ta lại thuê người triệt hạ anh? Anh có biết điều đó không?
Vũ Luân nghe nói như thế thì quá đỗi ngac nhiên, anh hỏi lại:
– Cán bộ vừa nói ông ta thuê người triệt hạ tôi? Để làm gì chứ? Bây giờ ông ta còn muốn gì nữa chứ?
– Chuyện đó tôi nghĩ chắc anh biết, nhưng đây mới chỉ là lời khai của tên Һγ siпh, chúng tôi còn phải điều tra tính chính ҳάc mới có thể kết luận được…
Đẩy tờ giấy và cây viết về phía Vũ Luân, cάп bộ điều tra nói:
– Anh viết đi, viết những gì mà anh biết. Chúng tôi hy vọng rằng anh sẽ sớm biết nguyên nhân…
Vậy là anh bắt đầu viết, không hiểu sao mà lúc này anh hoàn toàn mất bình tĩnh, thể hiện trong bản ʇ⚡︎ự khai, chữ viết xiêu vẹo, câu từ lộn xộn không đầu không cuối. Và có một điều mà anh không nói ra, đó là sau khi trở về tập đoàn và anh đi tìm Thanh Hằng nhưng chỉ để biết mà không làm gì cả. Bởi với anh cô lúc này như món hàng đã hết hạn sử dụng, người phụ nữ một khi đã phản bội thì hoàn toàn không còn được tôn trọng. Anh còn nghe nói người đàn ông này sẵn sàng bỏ vợ để lấy Thanh Hằng. Và vô tình anh được biết vợ cũ anh ta lại làm cùng phòng trong tập đoàn với anh…
Chợt nhớ đến cuộc hẹn với Hoàng Tùng tối nay, lại nhớ đến lời cάп bộ nói làm anh thấy mình cần phải thận trọng hơn. Dù sao anh ta cũng là chồng của Thanh Hằng, một người bỏ vợ và một người phản bội chồng chưa cưới để sống với nhau. Vậy hai người họ cũng cùng một giuộc mà thôi.
Từ cơ quan điều tra, Vũ Luân không về nhà mà chạy ra vùng ngoại ô thăm cha, mẹ anh mất sớm khi anh mới học lớp 2, cha không đi bước nữa mà ở vậy nuôi con. Rồi cuộc sống gà trống nuôi con cũng tràn ngập tiếng cười mỗi khi Vũ Luân được điểm tốt…
Hồi còn yêu nhau, anh cũng đã đưa Thanh Hằng về nhà chơi mấy lần, ba cũng rất quý cô gáι bạn của con trai mình. Duy có một lần khi đang ăn cơm thì ông hỏi về gia đình Thanh Hằng. Khi cô vô tư kể về mẹ, thì ông im lặng không hỏi cũng như dừng bữa cơm đi vào phòng nằm, với lý do bị mệt làm anh và cô đều không hiểu vì sao?
Có một điều mà anh không hiểu và cũng không dám hỏi Ba về bữa cơm ngày hôm đó vì anh thấy Ba buồn, nhiều khi Ba ngồi thẫn thờ một mình, mắt nhìn xa xăm và nhiều khi thường lấy ảnh cũ ra xem như đang chất chứa một nỗi u uất nào đó.
Về đến nhà, Vũ Luân thấy cửa mở toang, tгêภ bàn thôi thì đủ loại ảnh cũ ảnh mới, có những tấm chụp từ thời anh đang còn bé, nhìn khắp nhà không thấy Ba đâu định đi tìm, bỗng anh nhìn thấy tấm hình một cô gáι rất giống Thanh Hằng. Tại sao Ba lại có ảnh của cô, mà tấm ảnh này hình như cũng không còn mới. Cất tấm hình vào trong túi, dự định chút xíu sẽ hỏi Ba thì ba anh từ sau nhà đi lên. Nhìn thấy con trai, ông niềm nở:
– Con về hồi nào vậy? Sao không gọi Ba?
– Con cũng mới về…nhìn khắp nhà mà không thấy Ba…
– À, Ba đi tolet, ngồi một mình buồn chẳng biết làm gì, lại lôi mấy tấm hình cũ ra xem…
Lấy tấm hình cô gáι trong túi ra đặt trước mặt Ba, anh hỏi:
– Hình này của ai vậy Ba? Con thấy giống cô ấy quá…
Một thoáng bối rối, tay cầm tấm hình áp vào ռ.ɠ-ự.ɕ, bằng giọng buồn đưa ông trở về một thời tuổi trẻ, ông nói với con:
– Giờ thì con cũng không còn liên quan gì đến ông ta nữa, Ba có thể nói với con được rồi…
Vũ Luân vẫn im lặng, khẽ nhấp một ngụm nước, Ba anh kể tiếp:
– Ngày xưa ông và bà Hảo mẹ của Thanh Hằng là một cặp thanh mai trúc mã, họ chơi thân và cùng nhau học lên các cấp rồi cùng đậu đại học cùng chuyên ngành. Họ đã từng thề non hẹn biển không bao giờ có thể rời xa nhau. Hồi đó bà Hảo đẹp lại học giỏi nên rất nhiều vệ ϮιпҺ vây xung quanh. Nhưng bà không quan tâm đến ai mà chỉ một lòng chung thủy với ông. Hồi đó ông Tài cũng rất mê bà ấy nhưng không được người đẹp chiếu cố nên tỏ ra cay cú. Rồi bỗng nhiên họ tổ chức đám cưới khi chưa tốt nghiệp đại học. Sau khi lấy chồng thì bà Hảo bỏ học theo chồng về quê. Ông đau khổ đi tìm nhưng bây giờ biết tìm nơi đâu, hơn nữa cô ấy đã đi lấy chồng bỏ lại mình ông bơ vơ giữa cuộc đời…
Vũ Luân đi lại ôm lấy bờ vai gầy của Ba, anh hỏi:
– Vậy mà tại sao bây giờ Ba mới nói? Ngay cả khi con đưa cô ấy về nhà?
– Khi phát hiện ra cô gáι chính là con của ông Tài và bà Hảo thì Ba rất chσáпg váng, nhưng bây giờ biết phải làm sao? Đời Ba đã khổ nên Ba không muốn con trai của Ba phải khổ giống mình nữa. Biết là vậy nhưng Ba vẫn chưa nghĩ ra được cách gì thì con bị điều động đi vùng miền núi và Ba nghĩ ông ta đã biết và hành động.
Suốt buổi tối và đêm hôm đó, anh ở lại với Ba mà không trở về Thành phố, hai cha con nấu cơm ăn và tâm sự suốt đêm. Vũ Luân cũng quên luôn cuộc hẹn với Hoàng Tùng. Tội nghiệp anh vẫn dài cổ chờ đợi để rồi ra về với nỗi thất vọng chán chường…
Đúng giờ hẹn, Hoàng Tùng đến quán cafe nhưng chờ mãi mà không thấy Vũ Luân đến khiến anh cảm thấy bất an. Điện thoại cho anh ta cũng không được, thậm chí không đổ chuông. Như vậy là sao chứ? Tại sao anh ta lại khóa máy? Hay chỉ là hết pin thôi. Ngồi nán lại chờ thêm 30 phút nữa vẫn không có tín hiệu khả quan. Hoàng Tùng đứng dậy ra về với thái độ vô cùng tức giận. Anh không ngờ lần đầu tiên hẹn gặp anh ta mà đã xảy ra như thế này, chứng tỏ anh chàng Vũ Luân này là người không đàng hoàng, phải nói ngay cho Bảo Hân biết mà cảnh giác.
Leave a Reply