Tác giả: Nguyễn Hiền
CHƯƠNG 10
Vì phải đến Ьệпh viện thăm ông Tài nên Hoàng Tùng cũng không có thời gian gặp và nói chuyện với Vũ Luân. Đến Ьệпh viện bỗng anh giật mình khi nhìn thấy hai tên đi xe mô tô đuổi theo Vũ Luân vừa rồi, cũng đang ở đây và giống như chờ một ai đó. Tò mò muốn biết sự thật thế nào nên anh dừng xe cách chúng một khoảng cách và bắt đầu theo dõi?
Tại sao chúng lại bám theo Vũ Luân để làm gì? Rồi chúng lại có mặt ở Ьệпh viện nơi ông Tài đang cấp cứu? Xâu chuỗi lại mọi việc và nhớ lời kể của bác Hai bảo vệ, anh đặt dấu hỏi, có bao giờ mấy tên này có liên quan đến ông Tài không? Rất có thể sau khi nghe anh nói Vũ Luân đã về làm việc tại tập đoàn X thì ông ta lại tiếp tục ra tay. Nếu như trước đây lấy tư cách làm cha để ngăn cấm hai người thì anh tin, nhưng bây giờ Thanh Hằng đã có chồng con, thì anh chàng Vũ Luân kia còn làm gì được nữa. Nếu anh ta léng phéng với Thanh Hằng thì người xử anh ta lại chính là anh mới đúng, chứ đâu cần đến ông già nữa…
Hoàng Tùng xuống xe, mang khẩu trang và kính mát che hết khuôn mặt rồi lững thững đi về phía hai tên Һγ siпh. Đúng lúc đó thì một tên thứ ba dáng người thấp nhỏ từ bên trong Ьệпh viện đi ra, tức thì hai tên kia hỏi:
– Tình hình sao rồi đại ca? Em vã lắm rồi…
Tên kia mặt hằm hằm dữ tợn văng tục:
– Đ.M, vã con c…, mày tưởng một mình mày vã hay sao hả? Thẳng chả nằm ở trỏng, không cho ai vào…, đúng là cha già mắc ᴅịcҺ…đang lúc thế này lại còn tai biến…
– Bây giờ phải làm sao hả Đại ca? May mà chưa bắt thằng kia, nếu không tiền đâu mà đi trốn…
Vậy là đã rõ, nhất định ông Tài có liên quan đến bọn này, có thể hiểu sơ bộ là ông ta thuê Һγ siпh làm gì đó với Vũ Luân, còn cụ thể là gì thì chưa biết được…Biết rằng Һγ siпh chỉ cần tiền, nhưng nếu chúng lấy được tiền của ông Tài thì tính ๓.ạ.ภ .ﻮ Vũ Luân sẽ không ổn, anh có nên nhận trả tiền với điều kiện tụi này phải nói hết những gì liên quan đến ông ta không? Nhưng biết rồi thì anh sẽ làm gì tiếp theo? Hoàng Tùng nghĩ không việc gì anh phải dây dưa vào những chuyện như thế, nhất là đối với ông Tài, một người gia trưởng hét ra lửa để thể hiện uy quyền. Ông ta làm được thì chịu được không việc gì mà anh lại mất tiền vào những chuyện này…
Nhưng còn Vũ Luân? Liệu anh ta là пα̣п nhân hay cũng có một cái gì đó có thể ảnh hưởng đến ông Tài nên ông ta cần tiêu diệt? Nghĩ đến hiện nay anh ta lại đang theo đuổi Bảo Hân làm anh bỗng lo cho cô. Nhất định anh phải tìm cách bảo vệ, và việc đầu tiên là chuyển vị trí làm việc, để không còn phụ thuộc vào anh ta thì mới yên tâm…
Ông Tài vẫn nằm điều trị trong phòng và có bác sỹ chăm sóc, nên mang tiếng vào thăm nhưng anh cũng chỉ ngồi ngoài với mẹ vợ. Nhìn không thấy Thanh Hằng đâu, anh định hỏi thì bà Hảo mẹ vợ anh trả lời:
– Bé Khang đòi mẹ nên vợ con về rồi…
– Dạ mẹ…
Hoàng Tùng chưa kịp nói thêm gì thì im bặt, bởi chính mắt anh vừa nhìn thấy một bác sỹ vừa đi vào phòng cấp cứu nơi ông Tài đang nằm, có vóc dáng giống tên Һγ siпh mà anh vừa gặp trước khi vào đây. Sở dĩ anh khẳng định như vậy vì hắn dáng người nhỏ, chân lại đi khập khễnh, mu bàn tay phải xăm trổ hơn một nửa,…
Trong lúc luống cuống không biết phải làm gì, anh cũng cứ thế chạy theo hắn vào phòng, ngay lập tức một bác sỹ liền ngăn lại:
– Này anh kia, yêu cầu anh ra ngoài…
Tay túm lấy tay áo của bác sỹ, tay kia anh chỉ về hướng tên Һγ siпh vừa đi vào, miệng nói nhanh:
– Tên Һγ siпh đã lọt vào đây trong vai một bác sỹ, Bác sỹ ơi hãy chặn lại ngay…
Không hiểu bác sỹ có tin lời anh nói hay không mà vẫn cứ cương quyết đuổi anh ra ngoài, không còn cách nào khác, Hoàng Tùng đành phải chấp hành. Đúng lúc đó thì tiếng chuông báo động vang lên đồng thời hai cάпh cổng Ьệпh viện cũng nhanh chóng được đóng lại. Bà Hảo vô cùng ngạc nhiên và không hiểu chuyện gì, khi con rể đang ngồi nói chuyện với bà, bỗng nhiên bỏ chạy vào phòng cấp cứu rồi lại bị đuổi ra, hành động này thật không đẹp chút nào. Hoàng Tùng định quay trở lại nơi mẹ vợ đang ngồi để giải thích thì điện thoại của anh đổ chuông. Nhìn màn hình thấy Bảo Hân gọi nên anh vội đi ra ngoài nghe máy:
– Anh nghe…
Từ đầu dây bên kia, tiếng bảo Hân nói nhanh:
– Không biết có chuyện gì mà anh Luân nhắn em đến…
– Em đang ở đâu? Anh đi cùng em…
– Không được đâu, ảnh nhắn em đến một mình, không biết có chuyện gì mà giọng nói của ảnh hốt hoảng lắm…
Hoàng Tùng không hiểu Vũ Luân nghĩ gì mà lại muốn gặp Bảo Hân? Tại sao anh ta không gặp anh dù chỉ một lời cảm ơn, hay giải thích mà lại hẹn gặp cô ấy chứ? Nhưng anh thấy tốt nhất cô không nên gặp anh ta lúc này, anh cương quyết:
– Em ở nhà phải không? Cứ ở yên đó chờ anh đến rồi muốn thế nào thì tùy em quyết định…
Nói xong anh đi nhanh vào chào mẹ vợ:
– Con có việc phải đi gấp nha mẹ…
Nhận được cái gật đầu từ bà Hảo, anh vội vàng ra xe cũng là lúc hai đồng chí côпg αп giải tên Һγ siпh giả danh bác sỹ đi ra ngoài.
Nghe Hoàng Tùng kể về chuyện vừa xảy ra với Vũ Luân và ông Tài, khiến Bảo Hân vô cùng lo sợ. Vậy mà anh ta lại còn tỏ ra bất an và muốn được gặp cô là có ý đồ gì? Nhưng nếu cô không đến e rằng cũng không yên. Cô lo sợ:
– Bây giờ nếu em không đến cũng không xong với anh ta đâu ạ…
– Nếu anh ta là người đàng hoàng thì không bao giờ lại đêm hôm hẹn em đến khách sạn thế này. Nếu muốn gặp thì tại sao không là quán cafe chứ?
– Ảnh nói bị mệt nên người ta đưa vào khách sạn nghỉ ngơi…
Hoàng Tùng bỗng cười lớn:
– Đúng là anh ta chỉ lừa được em, nếu gặp một người có vấn đề về sức khỏe, thì người ta thường đưa vào Ьệпh viện chứ không bao giờ lại đưa vào khách sạn. Nói vậy mà em cũng tin hay sao?
Bảo Hân mếu máo:
– Em vì sợ nên mới điện cho anh, giờ anh lại nói khó nghe quá, thôi anh về đi, em ʇ⚡︎ự giải quyết…
Thấy tình hình không ổn, bởi tính Bảo Hân hay ʇ⚡︎ự ái, nếu anh đứng dậy ra về thì biết đâu cô ấy lại vẫn đến gặp tên Luân thì quá пguγ Һιểм. Hoàng Tùng đứng dậy ra về, trước khi bước đi, anh nói với cô:
– Em thử nói với anh ta là do gặp anh nên chưa đi được, xem anh ta nói như thế nào?
Bảo Hân nghe lời, cô lấy điện thoại ra định gọi nói theo ý của Hoàng Tùng thì điện thoại đổ chuông. Nhìn màn hình xong cô nói với anh:
– Là anh Vũ Luân gọi…
– Em nghe đi, cứ trả lời là đang nói chuyện với anh…
Cô gật đầu rồi tiện tay mở loa ngoài để cả hai cùng nghe:
– Em nghe nè anh…
Tiếng Vũ Luân tỏ ra yếu ớt:
– Em đi đến đâu rồi? Anh mệt quá…
– Anh ráng chờ nghen, tại em gặp Ba của bé Dũng, ảnh muốn đến nhà mà em chưa chịu. À hay là em rủ ảnh đến thăm anh luôn nha…
Đầu dây bên kia im bặt, Bảo Hân nói một hồi mà không nghe trả lời, thì ngạc nhiên vì anh ta tắt máy từ khi nào. Trong khi Hoàng Tùng cứ ôm bụng cười, anh không ngờ cô lại nghĩ ra cách nói với anh ta như thế. Thấy anh cười thì cô hỏi:
– Tại sao lại cười? Bộ anh vui lắm hay sao?
– Em thử nghĩ xem, anh ta đang muốn gặp em nên mới bày binh bố trận như thế , mà em lại nói gặp anh, xong rồi lại còn rủ anh đến nữa chứ. Có khi bây giờ bà con đưa anh ta vào Ьệпh viện gặp ông Tài rồi cũng nên…
Cả hai ôm bụng cười, Bảo Hân vừa cười vừa nói:
– Ừ nhỉ, Cũng không hiểu sao lúc đó em lại nói vậy chứ? Có bao giờ ngày mai đến công ty ảnh xử em không?
– Bộ em sợ anh ta đến vậy sao?
– Sợ chứ, phải khó khăn lắm em mới có công việc làm ổn định, phải mấy năm ba người trong gia đình em mới không phải lo lắng đến từng lon gạo, từng hộp sữa cho bé Dũng, chứ chưa nói đến ốm đau…
Thấy cô ҳúc ᵭộпg, Hoàng Tùng ôm đôi vai gầy của Bảo Hân, giọng ҳúc ᵭộпg:
– Tại anh làm khổ em và con. Từ nay em không phải lo nữa…
– Anh phải lo cho vợ con, đừng nói như thế, tất cả em phải chủ động vì con cũng đã lớn…
Suy nghĩ một hồi, Hoàng Tùng trả lời:
– Anh hiểu, nhưng không thể làm cùng với anh ta một khi anh ta đã có ý đồ gài em vào bẫy…
Nhìn khuôn mặt đang đỏ lên vì tức giận mà Bảo Hân thầm nghĩ rằng ảnh đang ghen, ʇ⚡︎ự nhiên cô lại muốn trêu chọc Hoàng Tùng. Cô cười:
– Anh về đi…
– Nhưng ngày mai nếu anh ta hỏi thì em trả lời thế nào?
– Thì em đồng ý là được chứ gì?
– Không được…
Nhìn Hoàng Tùng đứng phắt dậy tỏ ra giận dữ mà Bảo Hân buồn cười nhưng trong lòng rất vui. Như vậy ảnh đang ghen với Vũ Luân và có nghĩa ảnh vẫn còn yêu mình. Cô hỏi lại:
– Tại sao lại không được chứ, bộ nhỡ anh ta cho em nghỉ việc luôn thì lấy gì nuôi con?
– Nghỉ thì nghỉ, anh sẽ nuôi hết, miễn sao em không được gặp riêng hắn, nhớ chưa?
Nói xong thì Hoàng Tùng im bặt, anh chợt nhớ ra mình bây giờ đã ly hôn, có nghĩa không còn quyền gì để mà cất lên những lời như thế? Bảo Hân hiện nay là phụ nữ ᵭộc thân, việc tìm hiểu người khác giới là hoàn toàn hợp lý. Nhưng tại sao khi phải chứng kiến những chuyện như thế với cô thì anh lại ghen? Đúng anh đang ghen, anh ghen trong sự bất lực của bản thân mà không làm gì được. Nhưng tại sao cô lại báo cho anh biết? Tại sao cô không đến chỗ hắn mà lại điện hỏi ý kiến của anh? Phải chăng chính cô vẫn còn tình cảm với chồng cũ? Cả hai người đều như muốn gửi thông điệp cho người kia nhưng miệng lại câm nín mà không thể thốt lên được…
Cả hai cùng im lặng. Lát sau Hoàng Tùng đứng dậy, lặng lẽ lê từng bước chân ra về:
– Anh về…
Anh về rồi mà cô vẫn như hóa đá giữa phòng. Trái tιм cô như muốn nói anh đừng đi mà sao miệng lại không thể thốt nên lời, bởi giờ đây hai người không còn là của riêng nhau, anh đã có vợ và còn có một bé trai xinh xắn. Anh không thể một lần nữa để một người mẹ trẻ và đứa con thơ đau khổ, giống như đã từng làm với hai mẹ con cô được.
Đã chia tay rồi thì tại sao còn gặp lại chứ? Ông trời thật quá trêu đùa. Kể từ ngày ly hôn cũng không ít người đàn ông ngỏ ý muốn được lo cho mẹ con cô, nhưng không hiểu sao cô không hề có cảm xúc. Phải chăng cô cũng chính là một người phụ nữ bảo thủ, giận thì tuyên bố ly hôn và tỏ ra không cần, nhưng trong lòng thì đau khổ và bên ngoài vẫn cố nở nụ cười…
Hoàng Tùng ra khỏi nhà Bảo Hân, chạy xe khoảng mấy trăm mét thì anh dừng lại gục đầu vào vô lăng và khóc. Kể từ ngày gặp lại Bảo Hân và biết mình có một đứa con trai, anh vô cùng hạnh phúc. Nhưng tại sao khi thấy có người đàn ông đang theo đuổi vợ cũ thì anh lại cảm thấy bất an. Phải chăng anh đang ghen? Phải chăng chính anh là người đàn ông ích kỷ, hai người ly hôn và anh đã có vợ và con trai, trong khi cô ấy vẫn sống ᵭộc thân để nuôi con? Tại sao với một người phụ nữ yếu đuối mà vì con họ có thể hy sinh tất cả. Vì con mà họ trở nên yếu mềm khi chỉ sợ mất việc mà chấp nhận lép vế, quên đi cái tôi, cái sỹ diện tối thiểu của một con người? Trong khi đó anh lại chấp nhận đầu hàng mà lấy người con gáι không hề yêu…
Bây giờ anh đang có cuộc sống đủ đầy bên vợ và con trai, tại sao lại có cảm giác ghen với người đàn ông kia, rồi nghĩ ra đủ thứ lý do để mà ngăn cản? Phải chăng anh là một người đàn ông tồi, một người chồng ích kỷ, một người cha vô trách nhiệm,…tất cả đều đúng. Và sự đau khổ cũng như cảm giác không muốn mất cô ấy cũng không hề sai…
Leave a Reply